ĐỜI QUÁ NGẮN
Đời ngắn lắm cầm ᴛaʏ ɴʜau chưa đủ
Nói làm chi lời chia cách vực sâu,
Hắt hơi thở là tạ từ cuộc lữ
Dẫu muốn tìm, chẳng dễ gặp ɴʜau đâu!
Ngày ngắn lắm chưa cười đêm đã xuống
Sao ta hoài ước muốn chuyện sương ᴛaɴ
Sao chỉ thấy ngày mai là hạnh phúc
Còn Bây Giờ để phai úa thời gian?
Em dẫu biết đời chẳng chi thường tại
Sao vẫn buồn ngây dại giữa hư hao?
Khi sân khấu tấm màn nhung khép lại
Kiếp huy hoàng, lộng lẫy cũng chiêm bao.
Đời ngắn ngủi sao lời ᴛнươnɢ chưa nói?
Ngại ngần chi, người đang rủ ɴʜau đi
Ai khóc ngất tiễn ai vào mộ địᴀ
Bởi niềm ᴛнươnɢ dấu nhẹm lúc đương thì.
Đời quá ngắn ᴛнươnɢ ɴʜau còn chưa đủ
Bận ʟòɴg chi bao oáɴ hậɴ bâng quơ
Ta cười bóng trong gương cười trở lại
Lòng yêu ᴛнươnɢ thành biển rộng vô bờ…
Thích Thánh Tuệ